Mang trong mình căn bệnh tim không được khám chữa, chị Thoảng lại phải chăm con dài ngày trong BV Ung Bướu. Năm nay, không biết ngôi nhà gỗ ở quê có trụ vững được trước những cơn gió lớn để mẹ con chị còn về ăn Tết!
Thu
mình vào một góc nhỏ của BV Ung bướu TPHCM, cô bé Trần Thị
Hương Giang (5 tuổi) bối rối nhìn những chiếc áo blouse trắng. Đã nhiều lần đến
với Sài Gòn nhộn nhịp, đông vui nhưng trong mắt Giang, đó chỉ là những lần vô thuốc điều trị
căn bệnh u não.
Bé Giang nằm ở hành lang bệnh viện để vô thuốc
Chị Nguyễn Thị Thoảng (31 tuổi) nhiều lần chứng kiến con
nôn ói, ngất xỉu và thường xuyên kêu đau đầu nhưng lúc đó chị chỉ lơ mơ hiểu
rằng có chuyện không hay. Cho đến một hôm, bé không tự đứng dậy, cơ thể mềm
nhũn thì chị mới biết nó mang phải bệnh hiểm nghèo. Do không được phát hiện sớm nên khả năng phẫu thuật cắt khối u
trở thành bài toán nan giải. Từ cuối tháng 6, Giang bắt đầu chuyển sang xạ trị
nhằm kìm hãm khả năng lớn nhanh của khối u. Theo bác sĩ điều trị, đợi đến khi
khối u hoàn toàn nhỏ lại mới tiến hành cuộc đại phẫu thuật. Tuy
nhiên, nếu tình trạng không khả quan hơn thì có thể chuyển Giang ra bệnh viện K
(Hà Nội).
Chị Thoảng ngồi ôm con chờ mong một phép màu lạ đến với gia đình mình
Nước mắt lưng tròng, chị Thoảng tâm sự: “Tôi chẳng dám để
con bé ở một mình, nó hay ngất lắm, nếu không có người ở bên thì chẳng biết thế
nào. Mỗi tháng cháu phải vô
thu
ốc một lần, kéo dài gần 2 tuần, tiền
thu
ốc thang ngày
càng tăng, khó càng thêm khó…”.
Những lần chuyển viện, từ tuyến huyện lên tỉnh rồi từ tỉnh về Sài Gòn đã
ngốn hết không biết bao nhiều tiền vay mượn, lãi mẹ “đẻ” lãi con. Nghĩ đến gánh
cơm áo gạo tiền đè nặng lên bờ vai người chồng, chị càng tủi phận vì không đỡ
đần được cho anh chút gì. Bởi chị cũng đang mang trong mình bệnh hở van tim 2
lá cấp độ 2/4. Những khi khó thở, tức ngực, chị chỉ dám đi mua mấy liều thuốc giảm
đau chứ cũng chẳng dám đi khám xem bệnh tình tiến triển đến đâu.
Gần 1 năm nay anh dầm mưa dãi nắng làm đủ mọi việc để kiếm tiền thang thuốc cho
con. Bất kể sớm tối, công việc nặng nhẹ, hễ có người kêu là anh lại đánh xem đi
ngay. Nghèo không phải là cái tội nhưng nhưng là cái nạn khi đi cùng bệnh tật.
Nhưng họ vẫn bảo nhau, đừng đầu hàng số phận.
“Năm 18 tuổi mình tôi lặn lội từ Ninh Bình vào Đắc Nông bươn chải kiếm
tiền gửi về cho bố mẹ nuôi 7 đứa em. Rồi tôi gặp anh, lấy nhau và lập nghiệp ở
đây. Từ hai bàn tay trắng, vợ chồng cố bảo ban nhau làm lụng, may thay trời thương nên cũng cất được căn
nhà tạm”, nói rồi chị lấy tay quệt hàng nước mắt kể tiếp câu chuyện đang dở
dang. Sau bao nhiêu bộn bề lo toan, cuối cùng anh chị cũng có 2 đứa con xinh
xắn nhưng niềm vui còn chưa tày gang thì bé út mắc phải căn bệnh hiểm nghèo.
Xót xa không biết tỏ cùng ai, hằng đêm tại hành lang lầu 2 khu B của bệnh viện,
chị ngồi ôm con chờ mong một phép màu lạ đến với gia đình mình. Giờ này ở quê,
ngôi nhà gỗ của chị cũng đang run bần bật trước từng cơn gió mạnh, chị chẳng
biết: “bố con anh ấy xoay xở ra sao, Tết này có còn nhà để mà về không”…